(Nhân đọc bài “Về” của Mai Thanh Vinh,
Tạp chí Đất Quảng tháng 12/2014)
Xưa nào trở lại người ơi
Một mình về nhặt những lời đã tan
Đôi môi níu ngọn lửa tàn
Nỗi đau khéo lượn điệu đàng.
Phù vân!...
Trăm điều nghĩ lại cũng gần
Dòng xưa đã nhạt,
ngọn ngành nào tươi?...
Nắng xuân vừa ướm nụ cười
Chưa nhen ngọn ấm đã lùi lụi đau
Trắng đêm một khúc dãi dầu
Dỗ dành ngàn nhớ hẹn sau sẽ còn
Chiều nay mượn chút màu son
Săm soi gió lụa,
giấu hồn quạnh hiu...
N.K.T