“Anh yêu em cùng cực
Yêu đến không còn em”
(Thơ Trần Lê Nguyễn)
này anh vẽ em tóc démi garcon đạp xe trên đường tự đưa mình cấp cứu cô đơn kịch phát ruột thừa kịch phát
đôi mắt lưng trời ngơ ngác từng giọt mưa acid gặm mòn ký ức từng vai cầu cũ
ở Huế ở Sa Mưu ở Đại Lãnh ở Mù Cang Chải ở Hà My ở Cầu Vực ở Sìn Hồ
giọt nước mắt mù xa thăm thẳm núi cao vực sâu
từng cơn hú hét thét gào trận gió nửa đêm những lòng khe cạn
anh yêu em khốn nạn ra ga trễ tàu về đò lạc bến
ăn quán nằm cầu rủa sả trời xanh vô hậu
anh yêu em dị hợm đứng trước cổng nhà hộ sinh lo giùm cho gã khác con so con rạ nhà mạ nhà chồng
yêu tưởng phát điên mà không điên được rồi ra Hải Vân đếm đá đếm sóng rồi cười
rùng rùng đá sóng cười theo
này anh vẽ em màu mắt màu má màu môi
màu áo quần màu da thịt từng ấy năm rực rỡ phôi phai
chỉ mình anh biết
chỉ mình anh biết nốt ruồi trong tóc
chỉ mình anh biết sẹo mờ trên tay
chỉ mình anh biết chỉ mình em biết
mé biển ta ngồi
bầy ốc tù và ngửa mặt đáy nước
bao nhiêu năm rồi biển động sóng câm.
P.T.Đ
--------------
Rút từ tập thơ Như cỏ dại như lá úa như cây xanh - tác phẩm đoạt giải B Giải thưởng Văn học-Nghệ thuật Đất Quảng lần thứ II (2009-2013)