(Nhớ chú út Nguyễn Đức Năm)
Từ cứ điểm 601 “Đồi Thịt Băm”
đi qua miên man đất trời Tân Cảnh
tán sắn xòe tay
cao su ngút mắt
mơn mởn xanh thao thiết xanh
vẫy chào hay với gọi
trong nhẫn nại lao xao lời gió thì thầm
40 năm lặng lẽ
ở đâu ở đâu ở đâu...
Lạ một điều trên di ảnh kia khuôn mặt đẹp buồn
ngày giỗ chạp khói hương tự chọn
hiền hậu nụ cười
không hiểu vì sao mình trẻ lâu đến vậy
trước đứa cháu hoa râm ngày nào hay níu áo đòi quà
Bazan có vì hình hài chú mà phì nhiêu hơn
cây lá có vì nước mắt người thân chú mà màu mỡ hơn
sao chú và bạn bè của chú cứ ngẩn ngơ cười
những ngày tháng tư Đăk Tô - Tân Cảnh!?...
Bây giờ con đi qua dòng sông Pô Kô dòng sông Đăk Bla
đi qua những tên đất tên làng
Đăk Glei, Ngọc Hồi, Đăk Hà, Đăk Tô
Tu Mơ Rông, Kon Plông, Kon Rẫy
đi qua đồi Charli đèo Măng Đen đèo Măng Rời
đi qua đi qua nhiều lắm những đâu làm sao con nhớ hết
đi qua trùng điệp rừng núi Kon Tum đẹp đến đau người
con không tìm thấy chú
Con không biết tiếng Xơ Đăng, Bahnar, Gia Rai,
Giẻ T’riêng...
không biết con đường nào chú đã từng qua
không biết cánh rừng nào đã ru chú ngủ
không biết nhánh sông nào đã hát chú nghe
không biết không biết không biết...
Bây giờ con đi qua nơi này mang theo nỗi buồn
của cha con
mang theo ánh mắt đau đáu một thời lửa đạn
cháy lòng cha con từng ngày ngóng trông tin chú
đứa em út át tội nghiệp
đứa em nông nổi dại khờ
chú ơi cha con đã không chờ đợi được
mây trắng quê nhà
con đi qua bằng hai thế hệ ưu tư
ở đâu ở đâu huyết nhục
Chú ơi! Chú ơi! Chú ơi!...
làm sao con hỏi cây lá kia mây gió kia đất trời kia
những sông suối trả lời bằng ngôn ngữ không thể nào
phiên dịch
rừng núi trả lời bằng sắc xanh diệp lục
đất đai trả lời bằng lặng thầm tiếng hát
xanh thẳm Đăk Tô...
Mùa hè 2013
N.Đ.D