(Cho ngày gặp lại)
Ngày đã cạn và đêm dường sắp cạn
anh vẽ giấc mơ lên mảnh trăng gầy
giấc mơ mang hình hài ngày cũ
ngày phù sa chưa kịp bám bãi bồi
Em thiếu nữ đương thì chộn rộn
anh đương tơ tập tễnh viết thư tình
những bức thư chỉ riêng mình anh đọc
chứng nhận nỗi niềm bằng thao thức đêm đêm
Anh xé nhỏ những ước mơ vụn vặt
thả xuống sân nhà chờ em ghé qua chơi
mưa trút nước ước mơ vùi trong cỏ
rồi ám ảnh anh xuyên suốt một thời
Không cố nhớ nhưng vẫn là nỗi nhớ
mải miết đi tìm như kẻ mộng du
mênh mông quá nên đôi lần đi lạc
biết vô cùng mà chẳng chịu buông xuôi
Ngày đã cạn và đêm dường sắp cạn
khóa lấp riêng tư theo tiếng thở dài
em viên mãn anh sợ mình nông nổi
nên dặn lòng không được nhớ em ơi!...
N.C