Nỗi niềm
Chưa lần
hẹn ước trầu cau
nỗi niềm riêng
ẩn
đằm sâu cõi lòng
Lật ngày
xới cũ
ra hong
trách ai
sao nỡ
bẻ cong lời thề
Lối chiều
cỏ úa
triền quê
hình như
ai đã
thôi về chốn xưa
Những mùa
thương
nhớ
dần qua
ước mơ
duyên nợ
vẫn chưa hao gầy
Xòe tay
hôn đỡ... bàn tay
thâm quầng đôi mắt
tiếc ngày
lùi xa...
Cô đơn
đẫm ướt
thiên hà
ôm chiếc bóng
ngỡ
người ta bên mình...
N.C
Ta của hôm nay
Ngày lững thững như đàn bà thai nghén
Nỗi nhớ lưng chừng như mây
Ta riết róng nỗi ngày nỗi tháng
Ực cạn chiều. Không say!
Ta vẫn thế thời ta bờ bãi
Mắc ước mơ lên lưỡi trăng gầy
Đêm thao thức vẽ mình phố thị
Tô màu gì rồi cũng
chân quê...
N.C