Thu sang
Lục tung kí ức khóc cười
dầm dề con mắt mấy mươi năm
cũng đâu vui thêm một bữa
mà vàng màu lá từng xanh...
dẫu đẩy xô cho lòng nghiêng ngả
cũng ôm mộng mị một đời
ngày xoa vỗ rót đêm vào khát
ngửa mặt cười tiếng khóc lịm đáy sâu
và cứ thế
vỗ tay nhảy múa
thả tiếng cười giòn như mảnh thủy tinh sắc lẹm
cứa thinh không rách giọt nắng trong veo
cố dằm mình trong nỗi bi thương
vẫn không hái chùm sao phía trước
lẽ nào bỏ lại cuộc chơi
thì thôi
tìm về con sóng
ru bời cát trắng
thu sang...
M.T.V
Lời ru tiếng gió
Sợi nắng buông trên đôi vai người đàn bà
giống như áo mỏng
không đủ che vết rạn thời gian
không giấu vết nứt thịt da
tâm hồn trầy xước
nàng muốn cười khi gió hắt hiu
người đàn bà
không còn nhảy múa dưới mặt trời
khi bản tình ca mùa xuân trên cát trắng phau
biển bờ mù tăm lộng gió
sóng ào nỗi nhớ vào không...
ngọn lửa thắp vào đêm
bàn tay xưa
chắt chiu kí ức nguội tàn...
người đàn bà cõng nắng dầm sương
khản tiếng rao buồn ran trong ngực
thì thôi vậy
trút vào đêm trắng
mặc sông đời ngụp lặn về khơi
người đàn bà
ngửa mặt ngó trời
xanh xa quá
lời ru như tiếng gió...
M.T.V