Đó là lúc quay lưng lại với khu rừng
có những cánh hoa đào khoe sắc
Đó là lúc trôi trong vô thường, biến dịch
Chợt nhận ra mình rong rêu, bụi bặm
chung thân cùng nỗi cô đơn...
Khi những cơn mưa phùn làm rỗ mặt đường trơn
Những chiếc lá cong vênh găm giữa lòng mùa thu chín nẫu
Một cánh hoa đào tuột rơi từ trong ngực áo
gọi hồn lên những tàn phai
Khi biển thời gian - tiếng hú gọi dài
Sóng thầm thỉ lời tình yêu vĩnh cửu
Đó là lúc cạn nỗi niềm riêng tàn đêm với rượu
Giấu mình trong giấc mơ xa...
Đó là mảnh trăng dưới đáy ao nhà
chỉ nhìn thấy mà không cầm lên được
Đó là chút mù sương giăng ngang giữa trời với nước
Lung linh, tán sắc cầu vồng...
Em gởi về tôi vạt nắng cuối đông
Không đủ ấm một kỷ niệm buồn trượt qua trí nhớ
Khi những giọt vàng run run sau cơn mưa dở
Đã vàng úa một đời thơ
Khi ngọn gió mùa xuân mơn man hương sắc phỉnh phờ
những bàn chân trần dẫm trên cỏ mật
Đừng hỏi vì sao tình yêu vỡ, mất
Khi mình trói buộc đời nhau...
H.M