|  Đăng nhập
Select the search type
 
  • Site
  • Web
Search

 

Tiêu đề: CÒI TÀU HÚT GIÓ VÀO GA...
Tác giả: Nguyễn Thành Giang

Tản văn


Khi lòng gợi về những nét thân thương nơi vùng đất Tam Kỳ này, trong tôi lại vang vang tiếng còi tàu mỗi sáng mai đầy sương. Tiếng còi ấy có thể chói tai với những ai lần đầu nghe, nhưng với gia đình tôi, đó đã là một điều quen thuộc. Nhà ở gần ga tàu hỏa nên không khó để tiếng còi tàu, tiếng xe lửa ầm ầm chạy qua trở thành một nét đọng lại trong hồn tôi. Và, một buổi sáng nào đấy, thức dậy, không nghe thấy tiếng còi tàu hú vang, lòng chợt như thiếu thiếu một cái gì...

Nhà tôi ở không xa lắm đoạn đường sắt dẫn vào ga Tam Kỳ. Không chỉ tiếng còi tàu, tuổi thơ của tôi, và cho đến tận bây giờ, có những kỷ niệm, những cảm xúc rất quý với đường tàu, với những con tàu chạy qua hằng ngày. Ngày còn nhỏ, với lũ trẻ xóm tôi, ngoài những thú vui với đồng, với bờ rào gò bãi, thì cũng hay loanh quanh dọc theo đường tàu. Đứa siêng thì đi lượm vỏ chai nước, những tờ báo quăng từ tàu xuống về để dành bán phế liệu. Mải miết đi theo đường tàu từ ngay đoạn nhà tôi vào quá ga Tam Kỳ một khúc, rồi lại đi về, có đứa mỗi ngày lượm được cả bao tải chai lọ, giấy lộn. Chừng ấy thôi, đủ có chút niềm vui cho gia đình trong lúc cuộc sống còn nhiều khó khăn như hồi đó. Riêng ba mẹ tôi thì không cho con cái đi lượm rác theo đường tàu hỏa. Bởi chúng tôi còn nhỏ, mon men chạy theo khi tàu vào ga, rất nguy hiểm. Thế  nên có những trưa hè, ngóng theo lũ bạn cầm túi chạy theo tàu chầm chậm vào ga mà tôi cứ chậc lưỡi tiếc rẻ.

Đường tàu đoạn sát ga Tam Kỳ cũng là nơi lý tưởng để mỗi khi hè về bọn nhỏ chúng tôi ngày ấy thi nhau thả diều. Khi trâu bò đã được thả ra bãi, chúng tôi thường tụ lại, lấy diều ra thả xem diều của đứa nào bay cao nhất. Do đường tàu hỏa cao hơn mặt đồng ruộng xung quanh, hai phía trên dưới không vướng víu thứ gì, lại có thể chạy lấy đà theo chiều dài của đường, nên rất lý tưởng để diều no gió.

Và, bên đường tàu ấy, tôi cũng đã nhiều lần ngóng đợi tàu về. Ấy là những năm chị gái vào Nam mưu sinh, Tết lại về thăm nhà. Học hết cấp 3, chị tôi theo bạn vào Nam mong kiếm được một công việc ổn định, kiếm tiền gửi về phụ giúp ba mẹ và lo cho mấy đứa em nhỏ dại. Giáp Tết, cứ rảnh là tôi lại chạy ra đường tau ngóng bóng chị về. Nhà không có điện thoại, nên không biết giờ nào chị về cả. Thế là lòng tôi lại nôn nao, háo hức. Có hôm, tôi chạy ra chạy vào ngóng đến mấy chục bận. Cứ nghe tàu vào ga hay nghe tiếng loa thông báo có tàu sắp về là tôi lại cắm đầu chạy ra đường tàu, chờ đợi... Rồi niềm vui cũng vỡ òa, thường vào lúc chiều buông. Lần nào cũng vậy, chị tôi hai tay xách hai va li nặng trĩu, men theo đường tàu về nhà. Thấy dáng chị từ xa, tôi chạy ra xách giúp, và thường hỏi ngay là chị có mua quà không. Chị thường nhẹ nhàng xoa lên đầu tôi, mỉm cười. Với tôi, từ lúc ấy, Tết đã về.

Bạn bè, người quen đến nhà tôi chơi rồi ngủ lại đêm thường không được thoải mái và dễ chịu cho lắm vì tiếng còi tàu và tiếng tàu chạy qua suốt đêm. Họ bảo sao tôi giỏi chịu đựng với những âm thanh ầm rền, chói tai đến vậy. Tôi thường mỉm cười, bảo quen rồi. Thật vậy, có rất nhiều điều trong cuộc sống, một khi đã chấp nhận, xem nó như là một nhịp sống quen thuộc, hằng thường, thì nó luôn diễn ra bình thường mà thân thuộc... Từng đoàn tàu đến rồi đi, từng hồi còi hú trong sương gọi nắng ngày lên không biết tự bao giờ đã ăn sâu vào ký ức, trở thành một trong những nhắc nhở yêu thương nơi quê xứ mỗi khi tôi nghĩ về. Chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó buộc phải rời xa đường tàu và nhà ga nhỏ Tam Kỳ thân thương này, không còn được nghe tàu chạy, không còn nghe từng hồi còi vang lên những giai điệu của sum họp và chia lìa, có lẽ tôi buồn lắm. Nỗi buồn mênh mông không tên...

N.T.G


Quay về
VĂN
ÔNG NGÀ
CÔ GÁI ẤY
PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG
TAM KỲ, THÀNH PHỐ TRẺ
CÒI TÀU HÚT GIÓ VÀO GA...
THƠ
MẦM HẠT + HỎI
KHÔNG ĐỀ VỀ HOA XẤU HỔ + GÓC KHUẤT TRÁI TIM ANH
OSAKA + CÂY BẢN ĐỊA
NƠI TA NGỒI IM LẶNG + BÀI CHO CON YÊU
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM + NHẶT GIẤC MƠ XƯA
QUÊ TÔI + DẮT TAY CON
THÀNH PHỐ BÊN SÔNG + NGÀY MỚI
PHỐ SƯA
TAM KỲ PHỐ
TAM KỲ LÀM SAO XA?!...
CÙNG CHIỀU
MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA
TAM KỲ - BẤT CHỢT MƯA
VỀ CÙNG THƯƠNG NHỚ
DÒNG CHẢY VĂN HÓA
NGHĨ VỀ TRỤC VĂN HÓA THANH CHIÊM - HỘI AN TRONG LỊCH SỬ
NGHIÊN CỨU - LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH
THẾ SỰ TRONG THƠ SAU 1975 CỦA THẾ HỆ CÁC NHÀ THƠ CHỐNG MỸ
MỘT NỒNG NÀN, MỘT NHỚ THƯƠNG...
GÓC NHÌN NGƯỜI TRONG CUỘC
MẤY "GÓC NHÌN" VỀ MỘT LIÊN HOAN ẢNH
VĂN HỌC - HỌC VĂN
MỘT HƯỚNG TIẾP CẬN BÀI THƠ "ĐÀN GHITA CỦA LORCA"