Người đàn bà trong đêm
người đàn bà thẫn thờ giữa bóng đen
nghe đêm thở tiếng dế thiêm thiếp ngủ
lần tay xuyên qua mảnh trăng gầy thao thức
khâu lại giấc mơ một thời thanh xuân...
nỗi nhớ lên men tìm về hình bóng cũ
tựa sóng biển thổi bọt nắng yêu thương
rồi trôi xa về nơi nào thăm thẳm
bãi cát khô cằn, con ốc cũng rỗng không...
người đàn bà úp mặt vào vũng đêm
thấy vị thời gian sõng soài mặn đắng
cõng tuổi mình trên đôi vai nặng trĩu
trút gánh đời hóa muống biển tình hoa...
gót chân trần nứt nẻ những niềm đau
người đàn bà trôi xuôi theo cơn gió
đôi tay gầy vớt bóng đêm bạc nhàu
thả vào những mầm trăng...
T.V.T
Nhặt giấc mơ xưa
ngược nắng chênh chao, chạm vào kí ức
những giấc mơ nảy mầm bất chợt
nhặt cánh hoa rơi đượm màu cũ rêu phong...
thuở xưa hiện về... ngày cánh đồng trở dạ
bước chân người nứt nẻ những niềm đau
mẹ tôi gặt về ngọn gió đồng bỏng rát
cha cất nỗi buồn trong khóe mắt nhăn nheo
chị gánh tuổi thơ băng qua mùa giáp hạt
ươm mầm chữ vào cả giấc mơ đêm...
đi qua mê man đời thực
giữa những bon chen biến động cuộc trần
cây lúa trổ bông trong tiềm thức xa xăm...
mẹ ngồi vá lại những ngày xưa
chị vắt thanh xuân lên mái nhà thinh vắng
cha mãi ở lại với đồng chiều bảng lảng
lòng người quên quên nhớ nhớ
đọt sầu vươn nắng lên cao...
tôi nhặt lại mình từ nỗi buồn của mẹ
từ giọt nước mắt chị giấu vào đêm sâu
từ ánh mắt cha khi nhìn tôi lần cuối
đi qua dâu bể cuộc đời...
T.V.T