Mầm hạt
Đầu óc trống rỗng những ký ức
Người đàn bà thức giấc trong mộng mị
Sự quẫy đạp lớn lên từng ngày
Mần hạt trong nước mắt, hương hoa & ăn năn
Người đàn bà khóc
Nước mắt không diễn tả nỗi đau, không sự uất hận
Mà là giọt nước sinh học chảy từ khóe mắt vô thức của mái ngói nâu đầy rong rêu, ẩm mốc sau một mùa mưa đến muộn
Hạt mần lớn
Những câu hỏi ngổn ngang bày bừa lối đi, đông đặc lạnh giá sắp đầy rồi ngổn ngang
Lướt trên phím đàn
Đôi môi khô khoắm vệt son từ muôn năm trước
Xô nước đầy chưa kịp hắt đi
Đã lênh láng những đôi mắt tò mò của lũ sẻ nâu vào những ô gạch hoa đủ màu sắc ố vàng
Tiếng bước chân đi qua
Lũ sẻ giật mình rồi toang toác bay trong sự ngơ ngác của hạt mầm
Đôi tay gầy guộc với lấy sợi dây ánh sáng vô hình hài
Nhảy nhót
Sự quẫy đạp tăng lên
Người đàn bà thôi khóc
Mở toang cánh cửa sổ, đổ đầy nắng vào nhà
L.V.T
Hỏi
khi những đứa trẻ ngày kia xuất hiện
(những đứa trẻ của riêng hai ta)
em hỏi anh ngày mai
chúng có khóc như chúng ta từng khóc
chúng có cười như chúng ta từng cười
sau những tòa nhà
bình minh đều đặn bật lên
bật lên những lo toan
tưởng chừng đã dừng sau cánh cửa
nơi cái bình hoa cũ
rạn nứt
và ngày mai
tiếng cười của đứa trẻ tắt dần ban mai
sau cơn mê sảng
bên khung cửa sổ
bên cánh chim tự do
bên chuỗi ngày màu tím
bên những đứa trẻ ta nâng niu
anh bảo không còn yêu em nữa
màu tím anh bỏ lại bên tường
hoen ướt
em cũng sẽ không còn yêu màu tím nữa
xin anh
đừng dừng lại những ước mơ cháy bỏng trong em
đừng vén cái rèm màu xanh kia
khi con tim chưa thật sự kết thúc
mà ngày mai lại bắt đầu
em loay hoay bên cánh cửa
sẽ mở ra hay đóng lại...
L.V.T