Qua chiều Thạch Hãn
“Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm...”
(Lê Bá Dương)
Một mảnh trời xanh phơ phất mây bay
Tháng Bảy gió và hoa và cát
Đi qua những bãi biền những cồn lau
Đi qua những mênh mang
Mới hiểu vì sao đời sông phiêu bạt
Mới hiểu đời quê còn khoảng lặng xa mờ...
Bữa tôi về khắc khoải câu thơ
Rưng rưng thời mưa bom bão đạn
Liêu xiêu sóng sông
Bến bờ xưa Thạch Hãn
Để nghĩ về sự mất mát chia ly
Mà đau đáu nỗi niềm...
Dáng tượng đài
Mười chín giọt máu tim
Mười chín bài ca
Thành mây bay thành ngọn lửa
Phút oanh liệt năm xưa bên kia là trận địa
Các anh ra đi bất tử vĩnh hằng!
Bữa tôi về sông tròng trành gió trăng
Đọc lá thư thiêng, cổ thành nhòa bụi
Có câu hát mẹ ru xưa
Có bàn tay ấm của người thiếu nữ
Anh gởi lại
Mỗi tấc đất nơi đây là mỗi cuộc đời...
Thạch Hãn chiều rưng sóng xa khơi
Máu thịt đời sông đời cát
Tôi biền bãi tôi xa xăm cổ tích
Để thấu hết cội nguồn
Giữa ngọn lửa và sự chết
Những cuộc đời sông thức hóa trầm hương...
N.H.T
Xóm không chồng
Kính mẹ
Làng đã bình yên mấy chục năm nay
sau thời bom đạn
con đường bụi tre giếng quê bờ giậu chè tàu
qua rồi liêu xiêu tháng ngày đói khát
mẹ còn đếm bao tất bật lo toan?
mẹ đã bóng tà dương tuổi tác
đắng cay bùi ngọt
niềm riêng quạnh vắng xóm không chồng!
Qua rồi gió táp mưa đông
à ơi chiều chiều... ngõ sau... sợi thu phơ phất
kiếp người vá víu mỏi mòn
chỏng chơ cành lau sương khói
ủ vết xước thời gian mẹ chong mắt đêm thâu
trắng đầu non
màu mây xưa đỉnh núi bạc đầu...
Mẹ thức đợi con đường gồ ghề
giấc mơ hiện ra
để người đàn ông có khi buổi sáng
mo cau cơm gói ống bươn nẻo rừng nẻo ruộng
đường cày thẳng băng níu kéo niềm vui
sợi lạt giang buộc chùng mái rạ khô
đòn gánh bẫy chiều mùa mọng
tiếng trẻ con ơ nghé trên đồng...
mẹ quẳng nỗi nhớ vào thinh không
vào tĩnh lặng của sự may rủi
nỗi nhớ chìm nghỉm!
Rồi một ngày bão gió
những người vợ đợi chồng
buộc nỗi đau vào số phận đàn bà
sấp ngửa niềm riêng được mất
sấp ngửa bất hạnh
đánh đố ước vọng mong manh
trên bàn chân bật máu gió mùa
trên đôi tay trơ gầy cơn mưa ngâu tháng bảy
mặn chát cực nhọc đồng sâu
thương cây rạ trên đồng vàng ươm màu biệt ly
người đàn ông không về...
Hai phần đời còn lại chắt chiu
quặn lòng cơn đau đắng
mẹ về huyền thoại
những hòn đá trơ gan lẻ loi
trăng đầu non một bóng
mong manh gió tạt. Xóm không chồng...
N.H.T