|  Đăng nhập
Select the search type
 
  • Site
  • Web
Search

 

Tiêu đề: NẮNG CỦA ẤU THƠ...
Tác giả: Trần Nguyên Hạnh

Tản mạn



Tôi thường có thói quen mỗi sáng thức dậy ra trước sân nhà để nắng ấm rọi trên da thịt, thấm qua từng tế bào và vươn vai bắt đầu một ngày mới. Tôi thích  nghe âm thanh từng hạt nắng nổ bép lép trên da, mơn trớn mái tóc dài, vuốt ve khuôn mặt. Những lúc đấy cảm giác như đang được hưởng trọn sự ấm áp của đất trời ngưng đọng trong từng giọt nắng li ti. Tôi chìm đắm trong không gian ngập nắng, nhắm mắt nghe thanh âm cuộc sống réo rắt gọi mời bên tai.

Nắng với tôi như một người bạn. Tôi không sợ nắng như cách những đứa trẻ thành phố vẫn trốn nắng trong nhà mỗi ngày. Tôi được phép rong ruổi chạy nhảy khắp nơi dưới con đường làng dát vàng nắng và ngắm nhìn cảnh sắc quê hương. Tôi nhìn thấy những đóa hoa điệp vàng nở rộ trong nắng, trên mái ngói nhà ai nắng về - từng giọt long lanh rơi. Tôi thấy nắng chạy nhảy vui đùa bên tôi trong mỗi bước chân, nắng xòa trên ngọn cỏ, nắng đuổi theo đôi cánh chuồn chấp chới bay dưới hàng rào tơ hồng phủ kín, nắng óng a óng ánh trên lưng mẹ, nắng ỡm ờ trên mái tóc thiếu nữ...

Tôi thích nắng sau những ngày mưa rơi. Nắng lên xua tan những đám mây phủ kín bầu trời u ám, sưởi ấm đất trời bằng thứ ánh sáng tinh khôi nồng đượm. Nắng lên mang theo những mong ngóng chờ đợi của biết bao người. Thứ nắng ấy tôi tưởng chừng có thể sưởi ấm cả tâm trạng u uẩn của chính mình. Những ngày nắng tôi thấy mình cười nhiều hơn. Nỗi buồn trong tôi cứ thế bị khỏa lấp bởi màu nắng vàng óng ả.

Tôi thường rất hay ngồi dưới hiên nhà ngắm nắng mai, và để kí ức trôi chảy về những ngày thơ bé. Ngày ấy tôi rất hay cùng mẹ ra đồng. Nắng trong kí ức tôi là màu xanh óng ánh của mạ non mới nhú, là màu vàng của bông lúa trĩu hạt, của rơm rạ thơm lừng, là bầu trời xanh trong ôm ấp những đám mây trắng. Nắng còn có mùi thoảng nồng của bùn, có vị mằn mặn những giọt mồ hôi trên áo mẹ đẫm ướt. Tôi nhớ những món quà be bé mẹ hay làm cho chúng tôi cũng có mùi vị của nắng. Đó là những quả chuối chín cây được mẹ cắt lát mỏng và đem phơi trên mái ngói. Có khi mẹ chọn những quả mít ngon nhất trong vườn canh đúng ngày nắng ấm rồi cắt gọt từng múi mang phơi trên giàn bầu đương mùa sai quả. Nó là món quà bé nhỏ mẹ để dành cho chúng tôi, bởi trẻ con ngày ấy làm gì có quà bánh ăn vặt như bây giờ. Tôi nhớ mình vẫn hay rủ em bắc thang lên canh chuối đã khô chưa và vụng về ăn thử. Ngày ấy, những món quà của mẹ luôn làm chúng tôi trông đợi. Nó làm tôi nhớ mãi cái vị ngòn ngọt của nắng hè thấm trên từng lát chuối, lát mít mẹ làm mà ai đi qua tháng ngày ấu thơ ấy sẽ chẳng thể nào quên.

Có những ngày nắng ấm, trở về giữa xanh ngát núi đồi tôi cho xe chạy chậm,đưa mũi hít hà từng giọt nắng đang vương vãi ngoài kia mà cảm giác như từng tế bào trên người đang không ngừng giãn nở. Nắng lúc ấy là nguồn năng lượng vực tôi dậy khỏi bao mệt mỏi chán chường. Tôi thích nhìn nắng xiên qua từng kẽ lá, trải dài trên cung đường uốn lượn và long lanh chiếu trên mặt sông. Thi thoảng nắng mang tôi trở về ngày bé thơ ngồi sau xe ông đến trường. Tôi nhắm mắt nhớ lại cảm giác khi từng mảng nắng vàng óng xiên qua kẽ tay mình, bám trên từng lọn tóc. Tôi nghe lại giai điệu du dương của gió bên tai và hít hà mùi thơm của nắng đọng trên lưng áo ông hôm nào. Tôi nhớ nụ cười của ông hiền từ tỏa sáng trong màu nắng. Tôi nghe thấy tiếng tôi cười vang giòn giã. Những vòng bánh xe phản chiếu màu nắng vàng cứ thế xoay vòng trong tâm trí tôi, để rồi không ngừng mở ra trong tôi bao hồi ức trong trẻo về ông.

Từ ngày chuyển đến thành phố sống, nắng trong tôi không còn trọn vẹn như trước mà thay vào đó là những khoảng không chắp vá tù túng. Thi thoảng để mình thoát khỏi không gian ngột ngạt đó tôi lại mường tượng về nắng của những ngày ấu thơ. Với tôi, mỗi giọt nắng tinh khiết đều mang một thông điệp, có khi về niềm vui, về sự khởi sắc, có khi là về con người, cảnh vật thân thương đã nằm lòng trong nỗi nhớ. Có gì vui bằng một sớm mai được tung tăng giữa đồng ruộng ngập nắng, hí hửng đuổi theo cánh diều, sớm dậy ngắm từng giọt sương oằn mình trên lá đón nắng mai về và miên man nghe tiếng gà mẹ cục cục gọi đàn con... Có biết bao kí ức về nắng mà mỗi lần nhắc đến, môi tôi cũng rạng ngời sắc nắng, nhưng khóe mắt lại rưng rưng giữa bao nhung nhớ muốn trở về...

T.N.H


Quay về
VĂN
NGƯỜI GIEO TRỒNG KÝ ỨC
NẮNG CỦA ẤU THƠ...
DƯỢNG ÚT
MẶT TRỜI VỪA RỤNG
THƠ
LÀNG BIỂN
ĐÊM HÈ
CÁI BÍM TÓC
THỨC
CHẠM
RIÊNG MANG
NGÀY ĐÃ XA
KHOẢNG LẶNG
ĐỈNH SÓNG
HOA CỎ MAY VÀ CHỊ
DẦN TAN
MA TRƯỜNG
NGƯỜI KHÔNG BIẾT NHỚ + VẾT CỨA
PHÍA BÊN KIA + KÝ SỰ VỀ NHỮNG CON ĐƯỜNG
THÌ THÔI... + NHỮNG TRỐNG KHÔNG
EM VÀ LỤC BÁT + KHÁT
VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI
NHÀ BẾP
NGHIÊN CỨU - LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH
CHẤT TƯỢNG TRƯNG TRONG NGÔN NGỮ THƠ SAU 1975
GHI NHẬN TỪ MỘT TRẠI SÁNG TÁC MỸ THUẬT
ANH NGUYỄN KHẮC PHỤC, VÀI KỶ NIỆM
VĂN HỌC - HỌC VĂN
BẮT ĐẦU TỪ KẾT THÚC