Ký ức con đường
Ở cuối con đường
ai đó
vừa giấu đi tiếng hát
tiếng hát lệch về phía hàng rào
nơi có hàng dâm bụt vướng vào chiều
trong tiếng gió thoảng giọng trầm âm ba ngày tháng
hút vào lối nhỏ thân quen
chưa nhòa dấu chân
hút tiếng dế rã riêng
nỗi niềm năm tháng
Ở cuối con đường còn âm âm nỗi niềm giận xưa thương ngõ
kỷ niệm hình như đã chết
cái chết như chưa từng được sống
mà gót chân buồn bịn rịn rêu xanh
cơn mưa dông còn ở tít phía chân trời
Ở cuối con đường
ai đó
còn đánh rơi tiếng nấc
tiếng nấc giam cầm nụ hôn
nụ hôn nhòe tiếng hát
đôi hàng dâm bụt chết sững
chiều rưng rưng nắng xế
bầy sẻ cũ vừa tha đi dấu tích
dấu tích cơn mưa đêm qua
không xóa đi kí ức
một con đường
P.T.D
Những mảnh vỡ vo tròn
Giấc mơ đàn ông
ở quán trọ đời tạm
trệu trạo nhai nắng chiều
nắng rồi cũng phai
đau rồi cũng nhạt
ăn con chữ như chim ăn bóng đêm
vô tư ngửa mặt lên trời
cười đến trầy môi
Những giấc mơ đàn ông
như bức tranh phản sáng của ngày không sắc
tóm tém đóa trẻ thơ
dẫm lên chân trần
lội lên vũng tối vỡ đôi bóng mình
Phân nửa cơn mơ
ngả ngớn cọng bạc
dụi mắt
không biết bầy thiên di ngủ ở trời nào
lặng thinh nhiều hơn lên tiếng
như kẻ chăn gió Lào
như bầy lạc đà nhai cát bỏng trong đêm
Phân nửa cơn mơ
tôi trườn qua nỗi nhớ không em
cát bụi mệt nhòa hình hài bóng gió đầu non cuối bãi
vo tròn mình trong mùi cỏ mật
thay tấm chăn quện mùa
ướt tiếng vạc kêu đêm bỏ quên giọt chiều
từng mảng màu vỡ toang
từng mảng rời âm thanh
Nửa cơn mơ
rơi nghiêng con chữ
uốn cong mình thành khóa sol thành nốt lặng lưng đêm
ngồi khóc giữa cánh đồng mưa
nhặt mình
nhặt ký ức vàng thu
nhặt viên ngói không tên chiều chiều phố thị
giọt nhớ vo tròn
vo tròn nỗi nhớ
rồi
điên...
P.T.D