Mùa xuân
Khát một ngày. Được thở mùi cỏ mùi rong rêu mùi sông. Và
hương thân thể
Nồng nã. Nhạt nhòa. Xa vắng. Thơm riêng rất em.
Rồi thì
thèm được chết. Vì nhiều lẽ
Xấu hổ. Bẽ bàng. Sung sướng. Hờn trách. Vì tất thảy
Khi không gần mấy mươi năm
Chợt nhớ đôi bàn tay em nằng nặng
Thô ráp. Tưởng cầm chắc. Vậy mà vụt mất
Chừng ấy năm, những hạt mưa ấm và mặn
ừ, bao giờ cũng đang trên đường tìm về
được úp mặt vào đôi bàn tay ấy. Được
làm con em
Không dưng thèm chết dù vài giây thôi. Vì một lẽ
Mùi cỏ mới
Vẫn cơn mưa lành buổi sáng sớm
Cà phê thơm môi nâu
Hoa tỏi rụng cúc dại vừa tàn bên sông
Cả thành phố chỉ một nụ mai hàm tiếu
Những giây phút thời gian đang chết đi
đang sống sót
anh phục sinh em
P.T.Đ
Vẫn đợi một điều chi hết sức mơ hồ
Em còn nhớ không những sớm mai trời đầy sương mù sương dày đến mức anh không thấy chi khi em ngửa tay nói bàn tay em lạnh
Sương phả trên má em những sợi lông măng thời mới lớn trắng lạnh anh nghe em thở sương mù đôi bờ con sông những bầy cỏ non nem nép mọc tháng giêng
Anh còn nhớ anh nói ước chi hai đứa được tan hết trong sương em nói anh đừng nói nhảm
Giờ ấy ngày ấy tháng ấy năm ấy đã trôi xa chẳng khi nào được nhắc
Nhiều bữa thức dậy anh chỉ ước ao được chờ đợi một điều chi hết sức mơ hồ
Những giờ hoài nghi những ngày huyễn hoặc mộng mơ thỏa sức
Đôi khi sự viễn vông
Là cái cớ để ra đi để trở về
Anh sợ sự thực ê chề sự thực chia cắt chúng mình ba bốn mươi năm gặp lại không dám nói ra
Em ơi có phải tình yêu sinh ra từ bóng tối của sự vô tư bàn tay em lạnh
Anh cần những buổi sớm sương mù
Không cần nắng mai không cần ánh sáng
Anh vẫn đợi vô số điều chi hết sức mơ hồ
Như em như thơ đang tan trong sương
P.T.Đ