Đời kéo ta vào rồi ban tiếng khóc
Bà thương dạy nụ cười
Cha mẹ cấy niềm vui
Bè bạn tặng ta trò chơi và thuở dại khờ thơ ấu
Ngày cho bầu trời xanh màu quê kiểng
Đêm góp dịu dàng huyền ảo những giấc mơ
Em chợt hiện về trao ta bâng khuâng nỗi nhớ
Bước ngu ngơ lòng xao xuyến ngập ngừng
Rồi bẫy ta bằng giọt lệ rưng rưng
Bằng huyệt mắt - một ngục hồn xanh thẳm
Để ta bị giam cầm đắm đuối một đường rơi!
Tiếng khóc rồi cũng qua
Niềm vui thường ngắn ngủi
Trò chơi ấu thơ
Quay
Thành tấn trò đời
Mơ ước đêm ngày
Thôi
Đành giấc chiêm bao
Chỉ có mắt hồn em, ngấn lệ xưa là vẫn tinh khôi
Vẫn mãnh liệt một khung trời trước đường rơi chới với
Giam cầm
Hạnh phúc
Em ơi!...
N.H.P