Khói
Nhả ra từng ngụm
im lặng
khói bay...
Chỉ có anh cơn ho bắt đầu sục sạo
lồng ngực anh bỏng rát nhưng anh rất thú vị về điều đó
tình yêu như nicotin ám vàng quá khứ quánh đặc đường thở
anh khò khè buồn vui ngày môi mắt em bình minh rất lạ
anh khò khè đường thơ đầy trăng ngày đôi bàn chân em rất lạ
Nghiện
một ngày kia
gió nhẹ
nắng nhẹ
anh đếm từng chiếc lá cuối cùng đi về đất
thì ra em vẫn là bội số
Anh thu mình đến vô cùng rồi mà vẫn không sao hóa bướm
em ở đâu?
anh đang tự trói mình bằng những ngụm khói
bay lên
và tan ra dang dở
Mùa vàng không còn chiếc lá nào rơi nữa
anh - con sâu chết non
rụng xuống
ngụm cuối cùng.
N.G
Những bình vôi đã bể
Nép vào xóm nghèo
Ngôi miếu nhận cho mình những bình vôi bể
Những lọn tóc quấn lời thề
Vị thái giám phong thần kia đã giết chết những ai trong xóm nhà tranh ấy?
Không. Những láng giềng tôi tự qua đời!
Cây gạo và con chim sáo móc tuổi thơ tôi nơi nào
Nơi nào mà chót vót
Nơi nào mà thăm thẳm trời xanh thế kia
Chó lẹo đường làng
Gà gáy vàng trưa
Lũ cá dưới ao quẫy chiều ràn rạt
Ma mèo động đực rượt khuya
Có ai đợi ai mà lên bờ xuống ruộng?
Đêm
Cơn lũ cuốn phăng mái nhà
Từ ấy tôi xa
Từ ấy không kịp cầm bàn tay em mà nước mắt cứ chảy
Từ ấy không còn nhìn hoa gạo cháy
Từ ấy lỡ chó lỡ mèo tôi theo người lên phố
Em ơi, những bông lúa vàng ngày má em dậy gió
Có lời thề nào bay đi
Có cánh chim nào trắng phau đường chân trời?
50 năm
Những quả bòng không còn the nữa rồi
Tôi đi tìm em
Em nơi đâu
Vừng trăng câu liêm lơ lửng?
Chừng như miếu đã sập từ khi sông biết khóc
Chừng như thần đã đi trong tơi bời gió mưa
Xóm nghèo tôi đâu
Chim sáo tôi đâu
Hoa gạo của tôi đâu
Lẽ nào
Một mảnh xưa
Những bình vôi đã bể?...
N.G