Một sớm mai thức dậy
Chẳng thấy ai bên mình,
Lòng bình yên đến vậy,
Mà giọt buồn rung rinh
Hứng hạt sương lung linh,
Tôi soi tôi tìm bóng
Thương hạt sương bé bỏng,
Đã biết đến nỗi buồn
Rồi tim tôi ứa lệ
Giọt máu tươi rất hồng,
Vết cứa nào thật nhẹ
Mà sâu đến vô cùng
Bỗng dưng tôi bật khóc
Như đã khóc ban đầu,
Hòa trong dòng nước mắt,
Có phải mình tôi đâu?
Rồi tôi mơ rất nhẹ,
Về nằm trong bào thai
Nghe lời ru của mẹ,
Hồn nhiên giấc ngủ dài...
L.T.A
|