Ở phương em chẳng có mùa
Chỉ có một khoảng trời đầy gió
Chỉ có một vùng hoang biếc rờn sắc cỏ
Nhoi nhói vết chân xưa
Em không đợi những ngày mưa
Em không mong một ngày nhức nắng
Ở đâu đó nơi góc trời xa vắng
Vẫn khắc khoải vọng tên mình
Dẫu đã đi hết tháng ngày điêu linh
Vẫn không thể hồi sinh nỗi mình cho trọn vẹn
Vẫn thấy lòng trơ như đáy hồ ngày hạn
Nuối một bóng mây hoang!
Dặm đời vẫn thênh thang
Và em vẫn bay bằng đôi cánh gãy lìa
Vẫn khản giọng hát khúc tình ca muôn thủa
Vẫn bám chặt niềm tin vỡ đã từ lâu
Trong cái biếc rờn của cỏ
Là những nỗi đau sâu...
Q.N