|  Đăng nhập
Select the search type
 
  • Site
  • Web
Search

 

Tiêu đề: TẤM THẺ NHÂN CÁCH
Tác giả: Nguyễn Sỹ Đoàn

Truyện ngắn



Biển về đêm thật vắng lặng. Cái vắng lặng đến rợn người. Chỉ còn mình chị lang thang nơi mép nước. Thủy triều đang lên. Gió lồng lộng thổi tung lên từng đợt sóng nhẹ vô bờ. Sóng xô vào đôi chân thon nhỏ của chị nửa như vuốt ve, nửa như muốn lôi chị ra ngoài xa. Không sao. Chị đang muốn ra tận cùng ngoài biển khơi tìm cái chết. Chết là hết. Chết là sự giải thoát nỗi đau tột cùng đang đè nặng lên con tim vốn yếu mềm của chị. Ngoài xa kia là mặt biển đen thẫm với độ sâu vài chục mét nước. Quầng sáng từ thành phố hắt ra chỉ đủ soi lờ mờ, rất gần. Chị chỉ cần nhoài người ra khỏi sợi dây bảo vệ kia thôi. Mọi người hẳn sẽ nghĩ chị là người con gái lãng mạn thích tắm đêm. Sẽ không có một ai băn khoăn, nghi ngờ về sự có mặt của chị trong đêm nay. Chị cũng bình thường như bao người khác đang tắm biển. Chỉ một lát nữa thôi, thân thể chị sẽ chìm xuống tận đáy biển sâu. Không một tiếng vang, như hòn sỏi lạc lõng giữa lặng im quên lãng. Chị sẽ mang theo tất cả nỗi khổ đau cùng sự hờn căm vì bị phản bội. Niềm tin của chị vào một con người, vào cuộc sống bị sụp đổ vỡ òa không thương tiếc.

Đi dọc bờ biển một quãng dài, đến chỗ vắng vẻ nhất, yên lặng nhất chị bắt gặp một chiếc ghế đá nằm lẻ loi dưới gốc cây phi lao già. “Tại sao nơi heo hút thế này người ta lại đặt ghế đá nhỉ?”. Chị băn khoăn thầm nghĩ. Chị ngồi xuống chiếc ghế đá duy nhất ấy. Chị lặng lẽ mở túi xách lấy ra chai nước. Chị thấy họng mình cháy rát. Gió về đêm se lạnh. Chị rùng mình thu người lại. “Xin lỗi, chị có thể cho tôi ngồi ghé nhờ một chút được không?”. Chị giật mình ngẩng lên. Một người đàn ông như từ dưới biển đột ngột xuất hiện trước mặt chị. Đó là người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục bạc mầu, sờn cũ. Trên lưng còn đeo chiếc ba lô cũ mèm y như quần áo của anh. Anh đi tập tễnh. Một bàn chân còn nguyên vẹn và những dấu tròn như cái chén con uống nước in trên nền cát. Trong ánh sáng mờ mờ của biển, chị nhận ra anh có khuôn mặt thật dữ dằn đến kinh khủng. Nham nhở, biến dạng và méo mó. Anh bị bỏng bom napan. Chị thoáng nghĩ. Nếu như ở một hoàn cảnh khác, một điều kiện khác chắc chắn chị đã bỏ chạy vì hoảng sợ. Chị sợ khuôn mặt bị bỏng? Không. Chị sợ ở giữa nơi hoang vắng mà chỉ có hai người khác giới rất dễ xảy ra những điều vô cùng tệ hại, mà phần thiệt thòi bao giờ cũng thuộc về phái yếu. Nhưng bây giờ chị còn gì nữa đâu mà phải sợ, phải chạy. Một cái cây đã chịu quá nhiều giông bão thì chịu thêm một lần nữa phỏng có hề chi. Chị đang đi tìm cái chết để giải thoát cho chính cuộc đời của chị. Chị ngồi xích sang bên, khẽ trả lời: “Vâng. Mời anh. Một người tàn... tàn tật như anh mà phải đi mấy cây số trên bãi cát thì thật như cuộc hành xác”. Tiếng anh cười nhẹ: “Chị nhầm rồi. Bác Hồ từng dạy chúng tôi: Thương binh tàn nhưng không phế”. Chị suýt bật cười trước câu trả lời rất sách vở nhưng mạnh mẽ và quyết đoán của anh. Chị nhìn lại anh như ngỡ ngàng. “Không. Tôi đâu dám nói anh tàn phế. Anh chỉ tàn... tàn tật thôi”. Người đàn ông không nói gì. Anh ngồi ghé vào mép ghế.

Và chị nhớ tới hắn...

Buổi đầu gặp hắn, chị cũng thấy hắn có những đức tính như vậy. Mạnh mẽ quyết đoán. Và đâu đó chị còn thấy ở hắn thấp thoáng một chút thiên tài ẩn chứa đằng sau cặp kính trắng lấp lóa. Kể từ lúc bấy giờ trái tim chị không còn tuân theo sự chỉ bảo của cái đầu nữa. Chị lúng túng và vô cùng rạo rực khi chạm phải ánh mắt đen láy đầy vẻ kiêu bạc của hắn. Đối với chị, đôi mắt ấy là quyến rũ, là khát vọng mê say. Nó kéo chị lại gần hắn hơn. Tiếng sét ái tình khiến chị trở nên mê muội.

Tránh cái nhìn hoài nghi nơi chị, anh nhẹ nhàng đặt chiếc ba lô lên đùi mình, hai tay ôm giữ như giữ một vật quý. Anh liếc nhìn khuôn mặt buồn đến héo úa của chị. Anh nói: “Thưa chị. Hình như trong chị đang có điều gì đó giằng xé rất dữ dội. Xin lỗi, nếu tôi không nhầm, chị đang nghĩ đến cái chết”. Chị im lặng không muốn tiếp chuyện người khách không mời tự nhiên vào phá quấy luồng suy nghĩ của chị. Lại càng không muốn thổ lộ những góc khuất riêng tư. Nhưng anh có vẻ thấp thỏm không yên trước đôi mắt buồn chán thất thần và hoảng loạn của chị. Chị nghĩ thầm: “Cái giống đàn ông trăm thằng như một. Cứ nhìn thấy đàn bà con gái ưa nhìn một chút là giở giọng tán tỉnh ve vãn”. Chị lại nhớ tới hắn.

Hắn không như vậy. Hắn bình thản nhìn chị pha lẫn thờ ơ lạnh nhạt. Hắn lịch sự ân cần với tất cả mọi người trong công ty. Nhưng bao giờ hắn cũng giữ một khoảng cách vừa đủ không thân, không sơ. Kể cả chị. Ban đầu chị ngạc nhiên, sau bực mình vì tự ái. Chị biết mình lắm chứ. Ba mươi tuổi, chị đẹp như trái chín. Cái đẹp nơi chị như mời mọc, như thách đố. Thế mà giờ đây hình ảnh chị trong mắt gã kỹ sư hạng bét kia chẳng là cái quái gì. Như bao người con gái khác, chị cũng mơ tới một mái ấm gia đình. Chị có thể sống bên cạnh người chồng hơi thô bạo một chút, hơi bia rượu một chút. Và mỗi lần uống say có thể quát tháo, mắng mỏ vợ con đôi chút. Chị vẫn thấy hạnh phúc vui sống cùng mấy đứa con nhỏ xinh xắn và khỏe mạnh. Chị tìm mọi cách phá vỡ cái khoảng cách giữa hắn và chị. Thật trớ trêu thay, chị càng lấn tới hắn càng lùi dần. Thậm chí hình như hắn có vẻ muốn bỏ chạy khỏi công ty. Những lúc như vậy chị thấy mình bị khuất phục và càng say mê hắn. Mỗi lần kiếm được cái cớ vớ vẩn nào đó để được gần hắn, chị thấy mình nhỏ bé đến ngẩn ngơ trước kiểu cách nói chuyện cuốn hút người nghe. Chị ước ao thèm muốn được dựa dẫm, được che chở mỗi khi ở bên hắn. Chị tin rằng sau này nếu lấy hắn thì hắn sẽ là cây cột vững chắc cho chị tựa vào sau mỗi lần gặp giông gió ngoài đời. Hắn bỗng ngỏ lời cầu hôn với chị bằng câu hỏi đến thô thiển: “Em có bằng lòng làm vợ anh không?”. Chị khóc. Chị trở thành cô bé con ba mươi ba tuổi. Những giọt mật yêu óng ánh sắc vàng của hắn nhuộm thắm đôi mắt, đôi môi chị, lấp đầy khoảng trống trong trái tim chị.

Minh họa: NGUYỄN DŨNG

“Cuộc đời dù có bất hạnh bao nhiêu cũng vẫn còn rất đẹp. Đẹp thực sự đấy, chứ không phải trong sách vở đâu. Có lẽ chỉ những người lính chiến trận, va chạm với cái chết nhiều hơn sự sống như chúng tôi mới quý, mới thấy hết giá trị của cuộc sống hôm nay. Còn các chị...”. Anh ngập ngừng... Chị giật thót mình và tự nhiên run bắn. Sao bỗng nhiên anh ta lại nói vậy nhỉ? Hay anh ta ít nhiều đã biết về chị? Hay đây chỉ là cách tán tỉnh mà không ngờ chạm vào những ý nghĩ thẳm sâu trong lòng chị? Như phản xạ trước một tình huống quá đỗi bất ngờ, chị bỗng trở nên ấp úng: “Vâng vâng... Tôi cũng biết cuộc sống là vô cùng quý giá. Nhưng sao anh lại mang chuyện chết chóc để nói với tôi?”. Anh cười nhẹ: “À, tôi nói chung chung vậy thôi. Giữa đêm khuya vắng vẻ, một người con gái lang thang ra tận mép nước mang theo bộ mặt buồn rượi thì... Kìa chị làm sao thế? Giúp được chị điều gì tôi xin sẵn lòng”. Chị run rẩy nhìn anh. Một cái nhìn nửa như ngạc nhiên nửa như hoài nghi. Từ trước tới nay, ngoài cha mẹ, chưa có ai quan tâm vồ vập với chị. Kể cả hắn. Người tốt thì cố tình không muốn chạm tới nỗi đau đớn chua xót nơi chị. An ủi ư? Đứng trước sự bất hạnh quá lớn thì sự im lặng chính là liều thuốc hiệu nghiệm nhất. Kẻ không ưa chị lại coi đây là đề tài bàn luận, bình phẩm để phun ra lời chê bai nhục mạ lúc ngồi lê đôi mách. “Cứ kiêu ngạo cho lắm vào. Cứ kén cá chọn canh cho lắm vào. Thời buổi hôn nhân tự do mà. Con giám đốc lấy đâu mà chẳng được chồng, dẫu là trót ăn cơm trước kẻng”. Họ sẽ coi chị là đồ bỏ đi. Ngày mai, ngày kia và những ngày sau nữa, chị sẽ sống ra sao khi phải đối diện với dư luận khủng khiếp chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chị.

Niềm khát khao được làm vợ, làm mẹ bừng cháy như ngọn lửa dữ dội trong lòng chị. Và chị đã tự nướng chín mình trên ngọn lửa ấy. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ chị lại thoáng đỏ mặt. Nhớ tới cảm giác đau ngọt lịm khi chị thuộc về hắn trọn vẹn. Chị không hiểu vì sao lại hiến dâng đời con gái cho hắn nhanh chóng và dễ dàng đến thế. Có lẽ chị sách vở quá chăng? Cũng có khi chị yêu hắn quá, muốn đốt cháy giai đoạn. “Thức lâu mới biết đêm dài”. Người nói ra câu này đầu tiên chắc cũng gặp phải cảnh đời phụ bạc như chị. Hắn không yêu chị. Hắn chỉ yêu cái ghế giám đốc xí nghiệp con con của bố chị thôi. Bố chị nghỉ hưu cũng là lúc hắn nói với chị: “Tôi với cô tính tình không hợp, phải chia tay thôi. Hạnh phúc cứ phải níu kéo chỉ làm khổ cuộc đời nhau. Đừng giận tôi. Ta phải biết chấp nhận số phận. Riêng cái thai tùy cô quyết định”. Hắn dúi vào tay chị một nắm tiền. Chị sững sờ. Tai chị ù đi chẳng còn nghe tiếp hắn nói gì nữa. Gần đây chị nghe vài người bạn nói rằng hắn đang theo đuổi một người con gái hơn hẳn chị về mọi mặt, xinh đẹp, trẻ trung, bố lại làm to. Chị không tin. Chị đã trao cho hắn tất cả. Và hắn cũng yêu chị đắm say, cuồng nhiệt. Hắn còn bảo: “Em là tất cả cuộc đời anh. Thiếu em, anh cảm thấy đơn côi giữa cuộc đời đen bạc. Chúng ta sẽ làm lễ cưới nay mai”. Chị cố thanh minh cho hắn: “Có thể do sự hiểu lầm nào đó”. Rồi sự thật vẫn là sự thật. Chị không thể tự lừa dối mình mãi được. Chị cầm nắm tiền hắn vừa đưa ném vào mặt hắn với tất cả lòng căm phẫn: “Hãy cút đi cùng với những đồng tiền nhơ bẩn”. Chị ôm mặt nức nở. Trước khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống chị còn kịp nhìn thấy nét mặt hắn sậm lại. Đôi mắt đen láy và quyến rũ kia ánh lên những tia sáng ma quái. Lúc chị bình tĩnh trở lại thì hắn không còn đứng trước mặt nữa. Hắn bỏ đi không một lời giã biệt. Những đồng tiền nằm trơ trên mặt đất bị gió thổi bay tan tác. Giờ thì chị hiểu tại sao lại có những cô gái tự tử vì tình. Chị hét lên một tiếng và quay lưng bỏ chạy. Khoảng trống trong tim chị vỡ toác ra. Chị nghiến răng uất hận: “Thằng khốn nạn. Thằng Sở Khanh. Đồ đểu cáng. Rồi mày sẽ phải ân hận vì việc làm phi đạo đức của mày”.

Người khách lạ nói: “Mong chị thứ lỗi”. Sự lúng túng bây giờ lại chuyển sang phía anh: “Tôi là người lính từng chịu nhiều mất mát và đau khổ trên cơ thể cũng như ngoài cuộc đời. Vì vậy tôi rất cảm thông và thực sự muốn được sẻ chia nỗi đau với những ai đang thất vọng vì cuộc sống này...”. Anh nói một mạch không nghỉ. Hình như anh sợ rằng nếu không nói bây giờ sẽ không còn cơ hội nữa. Anh kể về mình. Người vợ chưa cưới của anh là một cô thanh niên xung phong. Tình yêu của anh chị thật nồng thắm. Tổ chức hai đơn vị đều vun vén cho cặp vợ chồng tương lai. Ngờ đâu chị hy sinh trong một trận chiến không cân sức giữa tiểu đội thanh niên xung phong với lũ giặc nhà trời Mỹ. Hai ngày sau đến lượt anh bị thương. Sau nhiều năm nhắn tìm không được, lần này anh quyết định dùng những ngày nghỉ phép vào lại chiến trường xưa tìm hài cốt người yêu. Như có sự phù trợ của chị, anh đã tìm được. Tuy gian nan vất vả đôi chút, nhưng có hề chi so với sự hy sinh của chị. Và trong chiếc ba lô cũ bạc phếch kia chính là kết quả của chuyến đi này.

Như một ánh chớp lóe lên giữa bầu trời đêm đen thẫm, chị nhận ra cái khoảng cách rất xa giữa anh thương binh và hắn. Tuổi trẻ của hắn được cưng chiều đầy đủ với những chuyến xuất ngoại. Hắn chỉ còn thiếu quyền lực nữa thôi. Hắn nuôi hy vọng có người đỡ đầu, càng làm to càng tốt giúp hắn leo lên bậc thang danh vọng. Bố chị là nấc thang đầu tiên. Còn cái anh chàng thương binh lạ kỳ này lại đi tìm “Một thời dĩ vãng” như anh thổ lộ. Ý nghĩ ấy bật ra thành câu hỏi. Anh nhìn sâu vào mắt chị: “Kỷ niệm có thể không làm ra đồng tiền bát gạo. Chị nói đúng. Nhưng nếu không có cái là một thời dĩ vãng ấy chắc chắn sẽ không có cuộc sống tươi đẹp hôm nay. Điều nữa là tôi và chị sẽ không còn là mình như bây giờ”. Chị im lặng. Hiểu cái nhìn của chị, tay anh lẩy bẩy lần lên túi ngực lấy ra tấm thẻ mầu đỏ trao cho chị: “Mời chị xem”. Thì ra đó là tấm thẻ chứng nhận anh là thương binh. Như trước đây, hẳn chị sẽ cho rằng anh chàng thương binh này có vấn đề về tâm thần. Chị sẽ bật cười. Cười rất to là đằng khác. Lẽ thường người ta chỉ dùng thẻ thương binh như một phương tiện để đòi hỏi quyền lợi cá nhân như yêu cầu được giảm giá vé tàu xe, yêu cầu được mua bán trước mọi người. Nghĩa là người ta dùng nó làm bất kỳ việc gì miễn sao có lợi về vật chất cho bản thân, kể cả đi kiện. Chẳng ai dùng thẻ thương binh để chứng minh cho nhân cách của mình. Trước cử chỉ lạ lùng đó của anh, chị trân trọng đón tấm thẻ thương binh bằng cả hai tay và đặt đôi mắt vào đó rất lâu. Cặp mắt chị long lanh. Trong đó đang ẩn chứa những giọt lệ sắp trào ra. Giọng chị tắc nghẹn. Chị nức nở kể về mối tình bị đánh cắp của mình.

Biển đang rạng. Những tia nắng đầu tiên hắt quầng sáng trên đầu ngọn sóng. Anh đứng lên đưa bàn tay thô nhám đầy vết cháy na pan của mình ra, vụng về đón bàn tay chị. Anh dìu chị đi cùng bước chân tập tễnh. Chị nép mình bên anh tin cậy. Chị không cho cuộc gặp gỡ này là nguy hiểm. Linh cảm của người phụ nữ như báo cho chị biết rằng: Người đàn ông chị mới quen hồi đêm không phải là kẻ dối lừa.

N.S.Đ

Quay về
VĂN
CHUYỆN NHỎ CỦA MỘT THỜI VÀ CỦA MỘT ĐỜI
GIẤC MƠ NÚI
TẤM THẺ NHÂN CÁCH
VỀ THĂM MẸ
NGOÀI MỌI QUY LUẬT
LÃO VẠN
THƠ
NGÀY BẠN TÔI KHÔNG VỀ
NHỮNG NGƯỜI LÍNH TRẬN
TRONG KHOẢNH KHẮC LẶNG YÊN
CÂU HÁT CŨ
CHIỀU ĐÔNG
KHI TA ĐÃ LÀ NHỮNG CƠN MƯA
KHÔNG MÙA
NÓI VỚI GIỌT SƯƠNG MAI
CAO NGUYÊN TÔI VÀ...
KHÓI + NHỮNG BÌNH VÔI ĐÃ BỂ
TẠC TƯỢNG ĐÊM + ÁP ĐẶT
MÀU HY VỌNG + THÀNH PHỐ ĐI LẠC
BÓNG THỜI GIAN + GIẤC MƠ MÀU DIỆP LỤC
HOAN CA + TRỞ VỀ
KHÁT MÙA + TIẾNG GỌI XANH
KHÚC SANG MÙA + THU BỒN, EM VÀ ANH
DÒNG CHẢY VĂN HÓA
MỘT SỐ PHONG TỤC CỦA NGƯỜI CƠ TU
NGHIÊN CỨU - LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH
NHÂN VẬT DẸT TRONG TRUYỆN KIỀU
MỘT GÓC NHÌN VỀ NGƯỜI LÍNH HẬU CẦN
CHUYỆN NGUYÊN PHONG, CẢM NHẬN VÀ SUY NGẪM
VĂN HỌC - HỌC VĂN
TIẾNG THƠ AI ĐỘNG ĐẤT TRỜI