Vũng Tàu
Nhô ra một mỏm núi gầy
Một Nghinh Phong gió đêm ngày thở than
Con đèo vắt giữa trần gian
Níu chân con sóng dọc ngang bãi bờ
Ai đào cái vũng nên thơ
Vỗ vào kẽ tóc chân tơ một đời
Ai đem nhúng ý phơi lời
Mà trong mắt biển rối bời hoàng hôn
Em đem nhúng cái vàng son
Vào trong cái vũng nước non xanh rì
Em đem hong cái xuân thì
Bờ sau bãi trước mà bì bõm tôi
Ngày về gửi lại bên đồi
Dấu chân xứ Quảng để rồi tìm nhau
Vũng nằm chờ những con tàu
Chở câu hát lý vườn trầu em theo...
H.T.P
Dấu thiêng
Bạch Dinh một thuở phôi pha
“Sầu Tây Bể Cấp” nghe qua chạnh lòng
Thời gian rủ bóng mênh mông
Bao nhiêu con sóng cứ dồn dập đau
Chập chùng mây gió ngang đầu
Triều vương rêu phủ một màu cô liêu
H.T.P