Heo may phơ phất nhành dâu
Hình như trăng rụng chân cầu đêm qua?
Sợi mưa trắng đổ trời xa
Mốc meo sương lấm em và phù du
Tường rêu khuya khoắt màu thu
Cõi trăm năm bước lãng du xứ người...
Rồi sơn khê rồi xa vời
Em bặt tăm khuất lối đời phù vân
Tôi đi vầy cuộc phong trần
Dặm trường vạn nẻo chín lòng người dưng
Em còn tóc xõa lưng chừng?
Trăng thề một bóng đặng đừng mai sương
Cái ngày gió rủ phấn vương
Hàng cây trước ngõ mờ sương mất rồi
Mùa xưa đâu nữa trong tôi
Nhớ quên
chỉ một khung trời...
bóng tăm!
N.H.T