trên toa tàu số phận
đi như sao băng
qua những thiên hà
ngôi nhà trái đất đã có ngôi nhà anh em
cách nhau hai mươi mốt năm ánh sáng
muốn sang thăm thật khó
nói tốt trước nhau thật dễ
như cách nghĩ của con người
thương ngôi nhà mình
làng ven sông nước về dữ dội
giữ mình
mái nhà tranh có người ném mảnh sành
dịu êm
chỉ tội những chiếc tranh cùn trành
nơi chim sẻ nương náu làm tổ ấm
chờ mùa xuân bay với bầu trời
nơi người hàng xóm nói lời cay nghiệt
mà thật thà
nơi người hàng xóm nói lời tốt đẹp
mà ngấm ngầm dối trá
nơi xung quanh cất giấu câu “mặt người dạ thú”
không biết ở chốn nào
dẫu sao
bao giờ dừng những toa tàu
xin cho tôi xuống
được về nhà xưa!
P.T.C