|  Đăng nhập
Select the search type
 
  • Site
  • Web
Search

 

Tiêu đề: TÊN CHO CON GÁI
Tác giả: Lê Trường An


Có một thứ khả dĩ có giá trị mà ba đã cho con, đó là tên của con. Tên của con: LÊ NGỌC BẢO THƯ, gồm bốn chữ, một số thuộc tính âm, thích hợp cho một bé gái, trong đó có hai âm bằng, hai âm trắc xen kẽ nhịp nhàng. “Lê” là họ của ba còn “Ngọc” là tên lót của má. Trong hành trang mà con mang theo cả đời ấy luôn có cả ba và má, con đừng quên con nhé. Bảo Thư, danh từ nghĩa là “quyển sách quý”; động từ, nghĩa là “giữ lấy sách”.

Thật vậy, ba má chỉ cho con đôi bàn chân nhỏ bé, không thể nào đi hết thế gian. Bên ngoài ngôi nhà con đang ở, ngoài lũy tre làng xóm con đang sống là một thế giới rộng lớn, sôi động và diệu kỳ con ạ. Sách là tấm gương phản chiếu cái thế giới ấy đang chờ con khám phá. Con sẽ biết đất nước con không chỉ có cánh đồng với cánh cò trắng bay qua mà là cả một dải non sông gấm vóc trải dài từ địa đầu Lũng Cú, Hà Giang đến mũi Cà Mau, sông liền sông, núi liền núi, thành phố nối tiếp ruộng đồng, từ đỉnh Trường Sơn cao ngất vươn ra Biển Đông bao la, hòa vào thế giới. Nơi đó có Trường Sa và Hoàng Sa yêu dấu mà khi đủ độ lớn khôn, con sẽ không giấu được niềm tự hào khi được sống trong một đất nước trọn vẹn, thanh bình. Con phải biết trên dải đất ấy, cha ông đã sống, chiến đấu và lao động bốn nghìn năm, đã từng lay lất đau thương rồi đứng dậy sáng lòa. Dòng máu ấy chảy mãi, chảy mãi từ xa xưa đến dòng máu đang chảy trong huyết quản con bây giờ, cho đến mai sau. Năm mươi bốn dân tộc anh em, chín mươi triệu người, mỗi tâm hồn mỗi khác nhưng tất thảy đều hồn hậu và kiên trung, từ sâu thẳm đáy lòng luôn tự hào là con Lạc cháu Hồng. Con là một trong chín mươi triệu sinh linh ấy. Hãy nhớ lấy truyền thống dân tộc mình và làm theo lời mách bảo của trái tim và sáng tạo của lý trí con nhé.

Đọc sách, con cũng sẽ hiểu biết những giá trị thâm trầm huyền bí của phương Đông và sự năng động, mạnh mẽ của phương Tây. Con sẽ tròn mắt ngạc nhiên trước Vạn Lý Trường Thành vô tiền khoáng hậu cho tới tòa tháp Dubai chọc trời như một thành phố trên mây. Và nơi đó, thủ đô của ta, cũng có chùa Một Cột, nhỏ xinh như hoa sen trong giếng ngọc, một công trình chứa đựng vẻ đẹp tâm hồn và tính triết lý của cả một dân tộc.        

Thế giới con đang sống không phải qua một đêm mà có, mà nó liên tục vận động, phát triển trong hàng vạn năm, từ thuở bình minh của loài người. Trong một phút, tâm trí con sẽ lướt qua cả một lịch sử dài dằng dặc, qua bao triều đại nối tiếp nhau, thăng trầm hưng phế. Có những cuộc chiến tranh tàn khốc rồi những thành tựu xây dựng rực rỡ, con sẽ thấy bao kiếp người lầm lũi để có những người vụt sáng lên như những ngôi sao, mang tầm vóc của cả thời đại. Con sẽ nghe thấy được ngôn ngữ họ nói, trang phục họ mặc, nhà cửa họ ở... Tất cả thành một bức tranh lấp lánh muôn màu nhưng rất thống nhất và đặc trưng cho mỗi dân tộc, mỗi vùng miền.

Thế giới tư tưởng bên trong con người cũng là một phần của thế giới tự nhiên. Con người đã cố gắng không ngừng nghỉ để khám phá thế giới xung quanh, từ đơn giản ngây ngô đến phức tạp, khoa học. Bao nhiêu tim óc để khám phá ra những chân lý vĩ đại, như thể những chân lý ấy đã có sẵn trong tự nhiên đang chờ tư duy của con người chạm tới. Những thành tựu, vẻ đẹp và sự vinh quang của Toán học, Vật lý, Hóa học, Sinh học... sẽ khiến con xúc động vỡ òa. Thế giới ý niệm của con người không ngừng mô phỏng tạo hóa, hòa lẫn vào tạo hóa. Còn điều gì kỳ diệu hơn vậy nữa, hả con.

Đọc sách là con đã bước một chân vào thế giới khoa học. Mấy vạn năm con người mới tìm ra lửa, mấy vạn năm mới làm ra được chiếc cung tên, mấy vạn năm mới đi được một quãng đường từ hang đá ra túp lều. Sự thần kỳ là chiếc máy hơi nước đã xưa rồi, bây giờ người ta làm được trí thông minh nhân tạo, bản đồ gene, đã hướng tầm nhìn đến tận cùng vũ trụ, soi rõ đến những hạt nhỏ nhất của nguyên tử. Còn điều gì sẽ xảy ra. Con có thể tin vào phép màu được rồi đấy.

Nghệ thuật cũng quan trọng không kém gì khoa học. Nếu khoa học là tiếng nói của lý trí thì nghệ thuật là sự lên tiếng của tâm hồn. Giữa muôn ngàn câu chữ, chọn được những câu chữ hay nhất, sắp xếp theo một quy luật hay nhất để làm nên những bài thơ, vở kịch làm say đắm tâm hồn, đó là nghệ thuật văn chương. Giữa muôn ngàn đường nét, màu sắc, chọn được những màu sắc, đường nét đẹp nhất, tổ hợp thành bức tranh tuyệt phẩm, đó là nghệ thuật hội họa. Một tảng đá thô kệch, khéo bóc bỏ những phần thừa để còn lại bức tượng hoàn mỹ, đó là nghệ thuật điêu khắc. Giữa không gian bao la, chọn những hình khối đẹp nhất, thuần khiết nhất để phân chia không gian ấy ra thành từng phần theo ý muốn, rồi bố trí chúng theo những quy luật để tạo thành một chỉnh thể hài hòa, nơi diễn ra vũ điệu của ánh sáng và bóng đổ, nơi rong chơi của nắng và gió, đó là nghệ thuật kiến trúc...

Còn một góc khuất nữa, luôn ẩn chứa trong tâm hồn của mỗi con người. Nó như một vũ trụ khác đầy hoang vu và bí hiểm. Ba không thể một phút mà chia sẻ hết với con vì chính ba cũng đang dò dẫm từng bước để hiểu lấy chính mình. Trong ấy hỗn độn nhiều tâm thức mà lý trí không dễ nào lý giải nổi, là tình yêu tha thiết với cuộc sống này, là chút chạnh lòng cho thân phận bé nhỏ, lọt thỏm giữa vô cùng, là nỗi đau trước nỗi đau của đồng loại, rồi bất chợt bùng lên những khát vọng lớn lao. Những niềm riêng ấy không sách vở nào nói tới, nó bất chợt hiện lên rồi đột ngột biến đi, nó sừng sững, ám ảnh suốt cả cuộc đời, mà nó cũng chẳng là chi cả. Rồi con cũng phải đối diện với thế giới của chính con, tâm hồn mà con phải luôn nuôi dưỡng từng ngày. Con phải biết rằng, dù là ngắm một bông hoa nở hay nghe một tiếng lá rơi con cũng phải gột rửa tâm hồn cho trong sáng con mới cảm nhận và thấu hiểu hết được. Dù là ba của con, ba yêu thương con không còn gì để nói, nhưng ba không thể suy nghĩ giùm con được. Con hãy mở rộng tâm hồn mà đón lấy niềm hân hoan cùng với nỗi đau như là định mệnh. Con  có quyền tự hào rằng con là món quà duy nhất của tạo hóa, những gì con nghĩ, những gì con làm sẽ làm phong phú thêm cho tạo hóa. Con cũng phải khiêm tốn như cây cỏ, sinh ra, lớn lên và đơm hoa kết quả, đem lại niềm vui nhỏ bé cho đời. Ba chỉ khuyên con hãy sống với tất cả tấm lòng cao cả, con tim say mê và lý trí sáng suốt để không thẹn với chính mình, để xứng với một lần có mặt trong đời.

Vậy nhé, con gái.

Ba chỉ cho con được một cái tên, cùng một niềm hy vọng...

L.T.A

Quay về
VĂN
NHỮNG ĐỘT PHÁ... LÃNG MẠN!
CON ĐƯỜNG TRONG MÂY
BÊN CẦU CỬA ĐẠI
KHU VƯỜN CỦA MẸ
THƠ
ĐẶT TAY LÊN NGỰC TRỐNG ĐỒNG
DƯỚI CHÂN TƯỢNG ĐÀI MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG
KHÚC TỰ TÌNH CUỐI SÔNG
CHỖ QUAY VỀ
TẠ LỖI QUÊ NHÀ
CÁI ÔM TÌNH NGƯỜI
VŨ ĐIỆU CỦA RỪNG + KHÚC CA CỦA NÚI
CHO EM & HOA CỎ MAY NGÀY LẬP ĐÔNG
ĐÊM SÔNG TIÊN MẤT NGỦ
NƠI PHỐ CỔ
NHẬT KÝ ĐẮK ỐC
THỊ HIỆN + RÁC THẢI
RƯỢU NÚI + BẢN SAO
KHOẢNG TRỐNG + CÁI NHÌN
KHÔNG PHẢI MÙA THU + DƯỚI CHÂN TRỜI TÍM RỤNG
DÒNG CHẢY VĂN HÓA
BẢO TỒN VÀ PHÁT HUY DI SẢN VĂN HÓA PHI VẬT THỂ Ở XỨ QUẢNG
NGHIÊN CỨU-LÝ LUẬN-PHÊ BÌNH
VĂN HÓA GIAO TIẾP CỦA NGƯỜI QUẢNG NHÌN TỪ THƠ CA DÂN GIAN
HÀ ĐÌNH NGUYỄN THUẬT, MỘT CON NGƯỜI CỦA VĂN CHƯƠNG, NGHỆ THUẬT
TRÀ DƯ TỬU HẬU
CHO HAY LÀ GIỐNG HỮU TÌNH...
VẮN HỌC-HỌC VĂN
TÊN CHO CON GÁI