Đá nằm trên đỉnh cao ngọn núi sương giăng
gió thổi quanh
bốn mùa ngờm ngợp
lời ca của thác ve vuốt nỗi cô đơn
vài sự huyễn hoặc của những bóng mây cầm tù trí óc
Nhưng khung cảnh nên thơ
đã làm cho đá bật khóc
từ thung lũng cánh đồng ngọn khói rủ rê
ước mơ như đám cò bay xuống
triền cỏ xanh xanh quyến rũ
đưa bầy trâu vào thế giới cổ tích
Trong vô vọng...
đá uống từng ngụm giấc mơ cho đỡ khát
rồi một ngày nó quyết tâm thay đổi
bằng chút tàn hơi vỗ cánh
cố bay về hướng đàn cò
Giây phút cuối cùng
rơi xuống
vỡ tan...
là giây phút tự do... duy nhất
L.H