NGUYỄN TẤN CẢ
Nhà bọc kính
Ta loanh quanh trong tòa nhà bọc kính
Ý nghĩ cứng như ly thủy tinh chạm vào góc khuất
Thang máy cuộn lên từng gương mặt
Tấm gương cười lấp lóa với xung quanh
Ta lặng yên trước khung cửa sổ khiếm thị
Màu kính nâu chảy tràn qua đô thị
Những ngôi nhà khước từ lồng lộng đại dương
Mặt kính nhoài ra biển lặng
Ta thủy triều ánh điện đêm đêm
Ta loanh quanh trong tòa nhà bọc kính
Bước chân xô lên từng con sóng
Tấm kính bọc khuôn mặt phẳng
Những đôi mắt chưng cất pha lê
Hơi thở cuộn tròn máy điều hòa nhiệt độ
Trong cơn mơ, ta thấy mặt trời bọc kính
Hàng lan can nũng nịu với khung cửa trắng
Chiếc rèm da trời xõa mái tóc biển xanh.
N.T.C
HUỲNH THU HẬU
Bay trên cánh sóng
Người đàn bà bên bờ cát trắng
Hoan ca giữa trùng khơi
Gió dựng buồm căng
Thơ bay cánh sóng
Trái tim đập sau làn áo mỏng
Những vũ điệu lụa là...
Người đàn bà thấy mình thơ trẻ
Cưỡi sóng
Cưỡi gió
Riết róng
nồng nàn...
Người đàn bà đã yêu sự mênh mông của biển
Đau đáu phía đại dương
nghe ngực biển nhảy điệu valse xanh
Ngây ngất
Bồi hồi
Người đàn bà đã đến và đã yêu biển
Như một người tình
Vũng Tàu 2015
H.T.H
HUỲNH TRƯƠNG PHÁT
Dấu thiêng
Bạch Dinh một thuở phôi pha
“Sầu Tây Bể Cấp” nghe qua chạnh lòng
Thời gian rủ bóng mênh mông
Bao nhiêu con sóng cứ dồn dập đau
Chập chùng mây gió ngang đầu
Triều vương rêu phủ một màu cô liêu
H.T.P
PHAN CHÍN
Ký tự biển
Lớp lớp ký tự biển
từng ngày ùa vào tôi
sôi lên những bong bóng chữ trắng xốp vô nghĩa
lềnh phềnh những ý nghĩ rời rạc
Câu thơ chết khát
trên ngọn sóng ngôn từ
Em đừng đòi tôi đọc thơ
những ý nghĩ rời rạc làm sao chắp nối thành lời
Mà biển Vũng Tàu thì quyến rũ nhường kia
những đường cong ám ảnh
những bikini đỏ xanh nhức mắt
những làn da nõn nhói lòng...
Người đừng đòi tôi làm thơ
Những câu thơ chết khát
những bong bóng chữ trắng xốp vô nghĩa
làm sao tả được nỗi thất vọng của những đôi mắt biển
những mẻ lưới kéo lên rều rác dập dềnh...
Lớp lớp ký tự biển
từng ngày ùa vào tôi
mặn chát
Vũng Tàu, tháng 10/2015
P.C
LÊ THỊ ĐIỂM
Nốt trầm
Giã biệt phố
bỏ sau lưng mối tình trong vắt tuổi thần tiên
lên non cắm bản
Cô đem tuổi thanh xuân
cài vào vách núi
Hú gọi con nai, con hoẵng
thôi đừng lang thang nữa
dắt hoa ban vào lớp
Chữ o, chữ ô...
tròn xoe như mắt người vùng cao
ngơ ngác chực lạc bầy
Cô dịu dàng chăm bẵm
bắt cái chữ theo em...
Lúa đẻ nhánh, trổ đòng , mẩy hạt
Cây non thành rừng
Con suối tìm đường ra biển lớn
Đêm của núi
giăng giăng sương muối
Cô trở về chải tóc
giận chiếc gương thật thà
Bên song mảnh trăng lạc
chạnh lòng lá mùa thu
Cay cay đầu sống mũi
thương vầng trăng không đầy...
Vũng Tàu, tháng 10/2015
L.T.Đ
THÁI BẢO - DƯƠNG ĐỲNH
Con đã về
Rồi sẽ cuối dòng sông là biển
Ngày con về gặp cha sơn hải mặn lòng
Sóng vỗ trùng khơi san hô nỗi nhớ
Mặn một đời nhau lớp lớp thủy triều
Mẹ đưa tiễn bên bờ sông và khóc
Buổi chia li mây trắng tóc non ngàn
Cha xuống biển mẹ lên non nước mắt
Lấy phân ly xây gấm vóc sơn hà
Một manh chiếu cũng mang tình cố xứ
Bảy thanh tre mơ cây cỏ quê nhà
Ngày biển động mưa lùa lên phía núi
Nước mắt trắng đồng lòng mẹ đắng khơi xa
Chưa bao giờ lòng mẹ bớt âm ba
Những gió giật sóng dồi
Những thập thò đểu cáng
Những mộ gió xếp từng hàng đứng lặng
Những hồn cốt phiêu linh xô sóng gọi quê nhà
Ngày con về mang hương sắc rừng xa
Lời của suối sông ngàn năm vang vọng
Lời cây cỏ kiên trung, lời đại ngàn linh diệu
Nối vòng tay ôm ấp nước non nhà
Con đã về từ nơi mẹ, thưa cha!...
T.B-D.Đ