NGUYỄN HẢI TRIỀU
Qua chiều Thạch Hãn
“Đò xuôi Thạch Hãn xin chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm...”
(Lê Bá Dương)
Một mảnh trời xanh phơ phất mây bay
Tháng Bảy gió và hoa và cát
Đi qua những bãi biền những cồn lau
Đi qua những mênh mang
Mới hiểu vì sao đời sông phiêu bạt
Mới hiểu đời quê còn khoảng lặng xa mờ...
Bữa tôi về khắc khoải câu thơ
Rưng rưng thời mưa bom bão đạn
Liêu xiêu sóng sông
Bến bờ xưa Thạch Hãn
Để nghĩ về sự mất mát chia ly
Mà đau đáu nỗi niềm...
Dáng tượng đài
Mười chín giọt máu tim
Mười chín bài ca
Thành mây bay thành ngọn lửa
Phút oanh liệt năm xưa bên kia là trận địa
Các anh ra đi bất tử vĩnh hằng!
Bữa tôi về sông tròng trành gió trăng
Đọc lá thư thiêng, cổ thành nhòa bụi
Có câu hát mẹ ru xưa
Có bàn tay ấm của người thiếu nữ
Anh gởi lại
Mỗi tấc đất nơi đây là mỗi cuộc đời...
Thạch Hãn chiều rưng sóng xa khơi
Máu thịt đời sông đời cát
Tôi biền bãi tôi xa xăm cổ tích
Để thấu hết cội nguồn
Giữa ngọn lửa và sự chết
Những cuộc đời sông thức hóa trầm hương...
N.H.T
Đòn gánh
Khuyết một trời tuổi thơ tôi
Rưng rưng đìa ao sông biếc
Cái lờ bộng dây bủa câu con cá tràu con cá diếc
Bóng mẹ đồng xa lúa má
Quay quảy lo phiền chiếc đòn gánh cong cong...
Gió tháng mười cắt cứa se hong
Gió tháng ba khô đằm ngọn lúa
Những cơn gió phập phù
Lục bình tím mắt cay giêng hai thắp lửa
Khói bếp quê phủi tay sương trải nắng ngừng...
Tôi đợi em mỏi ngày
Tràn lan hương nhụy cỏ ngàn
Đường quê đầy bụi và gió
Giếng xưa rong rêu ướt đầm
Tim tím mồng tơi vàng vàng bông bí đỏ
Bờ vai nghiêng mùa em gánh cả đêm trăng?
Rồi như thể mai chiều
Nỗi nhớ sẽ dài hơn
Như thể tháng năm nắng sương
Bãi biền xưa thức đường cày rơm rạ
Cây đòn gánh tuổi thơ à ơi câu hát mẹ
Những khúc thức bổng trầm
Giọt ký ức xa mờ
Chảy hoài theo từng mỗi đời nhau...
N.H.T
Đại ngàn
(Gởi tặng Đồn Biên phòng Cửa khẩu Nam Giang)
Bè bạn với rừng đàn mây di trú
Có thể xanh hơn bóng dáng quê nhà
Đăk ÔỐc gió Lào se sắt
Người lính biên phòng nỗi nhớ gởi về xa
Nhấp nhô tiếng gà trắng rừng sương muối
Sóng thời gian hun hút gió đại ngàn
Tiếng hú quảy quanh đường lên đỉnh dốc
Em có gọi nắng về phía núi để sương tan?
Bạc áo đông qua hanh hao sợi khói
Ấm bàn tay nở giấc mơ đêm
Dành dụm khát lỡ khi mùa hiếm nước
Một khóm lan rừng đang xõa tóc như em...
Lá thư gởi mấy mươi ngày chưa tới
Bóng mẹ gầy hơn nhánh sông quê
Tất bật nỗi lo bay qua mưa bão
Run run ngóng đợi bữa con về
Đại ngàn xanh chiều biên cương
Cung bậc thẳm sâu nỗi nhớ không mùa
Cánh chim lẻ bầy xuôi phía gió
Nơi lính biên phòng...
còn lại những cơn mưa!...
N.H.T
Thạnh Mỹ
Mây giăng đầu nguồn mờ bóng thời gian
Em rẫy nương, trăng về đợi cửa
Bảy màu vắt qua Khe Dung trầm tư đá sỏi
Nhớ lắm Bến Giằng bữa ấy người đi...
Hẹn với mùa màng mắt đỏ cơn mưa
Khoai sắn xanh xưa thời bóng chim tăm cá
Cái thuở buồn hiu thì thầm lưng lá
Thác oằn mình đau gội tóc đục ngầu
Mượn gió giao mùa kể với mai sau
Mắt em cười nắng nghiêng sườn núi
Lưng chừng mù sa lưng chừng tiếng gọi
Người quảy theo câu hát nhớ lụt nguồn...
Mùa trái bây chừ còn ở phía sau lưng
Ngọt lịm con đường em qua ngày cũ
Nước lớn ròng sông trôi mùa lũ
Con mang gọi tình cho thắm lá trầu xanh
Thạnh Mỹ chiều mây cũng mông mênh
Tha thẩn tìm xưa qua lối nhỏ
Hình như có một làn hương trong gió
Nam Giang tiếng rừng
thức ở phía tôi – em...
N.H.T
Gió
1.
Ngọn gió thổi vào đêm
Thổi vào nếp gấp ký ức
Tôi gặp lại đôi bờ hư thực
Trắng mưa nguồn...
Mưa.
Bắt đầu câu chuyện quê kiểng
Bắt đầu từ dòng nước sông tôi
Bắt đầu lối bên kia đường ra bến vắng
Qua nà bắp buổi chợ làng
Nụ cười rạng đêm
Tôi lăng xăng bước dài bước ngắn
Mẹ quảy nhọc nhằn sau nhiều đêm thức
Mớ rau lang mắt lá trong
Gió thì cứ lan man trên đồng
Gió đã biết rong chơi ngày em chưa sinh
Gió thổi qua Bằng Sim tuổi thơ tôi
Gió mang câu mẹ hát ru em “sao Rua chín cái...”
Ngày mơn mởn lúa Lung Ngõ đang thì con gái
Mùa màng đã xanh cỏ dại đã xanh
Ổ trâu ổ gà lấm lem bùn đất
Bầy chim di về làng mùa trái tháng bảy
Gánh củi rang bước chênh chao nghiêng đồng Cửa Trại
Gò Mũi Mác Gò Hiu sương khói lờ mờ
Bầy trẻ chăn bò mốc thếch những giấc mơ
Ngụp lặn...
2.
Trắng mưa nguồn
Gió mang hơi ấm từ đất đai
Từ bàn tay run run ngày đầu tiên tôi nắn nót chữ i tờ
Lớp học cuối làng năm nao là chuyện kể
Nhớ em gốc vải già và những đụn cỏ may trên đồi
Để rồi vá víu kỷ niệm mùa xưa rêu phong thành quách
Để rồi hóa đá tuổi thơ tôi
Gió mang về ngày Hà Tân tôi qua cây cầu cũ
Nước sông Con quạnh quẽ phù sa
Bạn bè trăm nơi phiêu bạt
Khuyết trăng se sắt đến chạnh lòng
Một mình bến vắng
Giật mình
Nhớ mùa gặt lúa chiêm tháng tám
Mẹ cấy mỏi trưa
Cha thôi cày ruộng Su gánh mạ lên đồng
Hoa gạo đầu làng cháy đỏ mênh mông...
3.
Mưa nguồn
Rồi mùa xưa đi rồi lặng lẽ thinh không
Mẹ đã lưng còng rạ rơm đồng bãi
Những triền đồi bến sông trăng quê những vườn cây trái
Thương người biệt xứ cuối trời
Ngọn gió thời gian thổi dọc đời tôi
Ngọn gió xửa xưa ngõ sông lau trắng
Tìm đâu?...
N.H.T
Đôi khi
Đôi khi
Những điều không thật và có thật
Nhớ và quên
Đôi khi
Tận cùng nỗi đau và hạnh phúc
Kỷ niệm vui và buồn
Hãy nghĩ về một thời ta sống để yêu thương...
Có thể
Em khóc nhưng rồi em sẽ hát
Trái tim đang thổn thức nỗi niềm
Có thể là cơn đau
Khi bất chợt ngày tôi phải chết
Cánh chim bạt gió chiều đông
Bên kia sông cỏ sẽ còn xanh
Xanh đến vô cùng...
Em ạ!
Xin đừng hờn giận với điều đã qua
Hãy đón đợi ngày mai đang đến
Yêu thương niềm tin cho mỗi cuộc đời
Tôi có em là có cả đất trời
Núi đồi trăng sao biển bờ mây gió
Và biết đâu
Nếu ngày mai em hóa thành bão tố
Ký ức đời tôi thêm lần tròn trịa
Hãy nghĩ về một thời ta sống để yêu thương...
N.H.T