HUỲNH MINH TÂM
Tạc tượng đêm
Tôi đã tạc những bức tượng trong đêm yên tĩnh
Chúng khóc đớn đau cô độc
Tôi đã tạc nụ cười trên vầng trăng mười sáu
Chúng vỡ loảng xoảng
Tôi đã tạc nước mắt trên những thửa ruộng quê nhà
Ngày cha bỏ cày con trâu điên nhảy cỡn
Mưa không lấp hết nỗi buồn của tôi
Hỏi tình ở đâu mà sông trôi như mây
Tôi đã tạc ý nghĩ của tôi trên trang giấy
Em như thuyền sóng vỗ đầy sông
Tôi đã tạc quê hương trên cát
Những cánh chim lay lắt giữa cánh đồng
H.M.T
HUỲNH MINH TÂM
Áp đặt
Những con chó đã áp đặt vào tôi tiếng sủa
Tôi sủa bóng ma huyễn hoặc
Tôi sủa vào những đỉnh núi sương sớm trắng đục
Tôi sủa vào những người thân yêu hàng ngày mang vác quả vàng từ nông thôn ra thành phố
Đàn bò đã áp đặt vào tôi sự nhẫn nhục trên đường cày
Tôi nhẫn nhục cả khi em mạt sát là đồ vô dụng
Chiếc áo trắng đôi tay trắng đôi mắt trắng
Ngôn từ đè lên nhau đen đêm cả tờ giấy trắng
Những con chim đã áp đặt vào tôi tiếng hót
Đơn độc, kiêu sa, thảm thiết tự cầu hồn trước khi giã biệt cõi đời
Của loài họa mi rừng thiêng
Nhại le te tiếng gà làm bậc minh sư vỗ cánh
Nhà thơ đã áp đặt vào tôi ngôn từ yếu đuối dị dạng
Vẽ hoa hồng trên cánh đồng mẹ tôi còng lưng cày cấy sớm hôm
Tôi uống những ánh sao khuya hóa mình thành dòng sông kỳ vĩ
Lãng đãng bụi bờ ngỡ vỗ sóng hòa thanh âm biển lớn...
H.M.T
HUỲNH MINH TÂM
Viết ở cột mốc 717 Việt-Lào
anh đã đến nơi đây cây cùng cây mây cùng mây núi tiếp núi
hoa cùng hoa nhỏ dại vàng bay nghìn năm một chốc
mà bát ngát chân trời xa xăm mộng ảo
gửi tin nhắn về em thơm thảo đường chim ríu rít vách dựng
anh nghìn năm trước gặp em ở nơi đây tóc xanh đáy mắt
nghìn năm sau ngỡ gặp em ở nơi đây thung thăng hoa cỏ
hử em lau trắng khôn cùng mà chen lấn địa lan
giấc mộng khôn cùng mà chen lấn với khát vọng
tiếng vọng khôn cùng mà chen lấn với biên giới
im lặng khôn cùng mà chen lấn với tiếng hát
chúng ta sinh ra từ biên giới chúng ta quay về
biên giới của đời người lên núi cao xuống núi cao
sừng sững cột mốc 717
đại ngàn đây ư anh đã đi qua bao nhiêu thung lũng
nơi cư ngụ của loài dơi giờ anh đứng nơi đây
những gạch đá những đường dây điện ánh sáng đèn cao áp
mây bay ngang đầu gửi tin nhắn về em
tiếng tru của loài sói tiếng động đực của loài hổ
hử em nơi đầu sao Tổ quốc đêm đêm
anh không ngủ được giở mùa đông ra mà uống rượu
tà vạt hay rượu tự trời cao của thần thánh
với người biên giới với ly tao
với các chàng trai Ve, Cơ Tu, Tà Riềng
hay với các cô gái sặc sỡ thổ cẩm
hay với ngàn sao hay vách núi
với sim mua góc trời gió bạt
với suối hoa dải lụa trắng xa tầm bút
hay với đá với sông với cầu
với Đắc Ôốc với SêKông
quấn chân anh nguồn mạch tổ tiên tiếng bước chân của những thế kỷ
hủy diệt và tái sinh
những thế hệ không đầu không cuối
đã đến nơi đây dựng đứng bờ cây vẻ đẹp nguyên sơ
đã về hư vô những chuyến xe bão táp
uy nguy cột mốc 717
anh đến nơi đây không mang cây nỏ và thổ âm
tin nhắn về em chiều kích kỳ hồ...
H.M.T
HUỲNH MINH TÂM
Vết nứt thời gian
Bạn như củ hành
Bóc từ lớp nọ đến lớp kia
OSHO
Ngày tháng chớp giật liên hồi
Kỷ niệm đầy vết nứt
Trên thân thể của chúng ta
Nước
Gió. Đất. Lửa
Nhiều cuộc sống sinh linh dồn tụ
Trí tưởng tượng bay bổng
Hai mặt của đồng tiền
Hạnh phúc và đau khổ
Được phôi thai từ lập xuân
Ngày sinh nở của loài dơi
Bay đêm
Cô độc
Sau tháng năm ăn chơi đàn đúm cơ cực
Chờ ngày hạ cánh
Tiếng phù du ồn ã đầy lồng ngực
Về tự do cá tính
Sự khác biệt của hố thẳm
Men theo tết đoan ngọ, ngày đông chí
Ám ảnh nỗi chán chường cũ kỹ dại khờ
Những lỗ nẻ như miệng cá mập toang hoác
Vẫy vùng giữa thế giới tự nhiên.
H.M.T
HUỲNH MINH TÂM
Quê quán
“Hỏi tên rằng biển xanh dâu
Hỏi quê rằng mộng ban đầu đã xa”
(Bùi Giáng)
Rằng quê quán tôi đâu cây xanh ngày mới lớn
Rằng giờ tôi núi non trơ tróc mùa gió thổi xa em
Con suối ngày xưa đàn cá bống hoa rừng thơm mí mắt
Mẹ đi qua vườn cà hái trái non cho con chấm muối
Mẹ đã hóa trăng, những đốm sao là những quả cà non nõn
Con nhìn đêm đêm
Mưa một trời trong ngực
Quê quán tôi đâu hoa phượng ngày em tết tóc
Đỏ một dòng sông
Những giấc ngủ bị đánh thức sầu đông rụng lá
Quê quán tôi đâu
Những con chim sẻ mổ vào ký ức ngoài sân một nong thóc
Cha cô đơn cút rượu hoa khế rụng tím thềm
Tuổi mười ba long lanh đáy chén
Tiếng trâu sau hè gọi nắng xuống đồng sâu...
H.M.T
HUỲNH MINH TÂM
Khúc ca quê hương
Trở về quê nội hoa mua đồi núi trập trùng sương giăng kín ngõ
hay ra đi tấc dạ nỉ non đường son mây trắng, hử em?
ôi! bây chừ cơm áo nặng vai tình nặng sông dài
đồng ruộng mênh mông lạnh giá đôi bàn tay mẹ
trở về tuổi thơ vấp trái sung rụng vấp con đường nội đi cá động cánh bèo ao sâu nước bạc
hay ra đi tò te đất khách chữ nghĩa lung tung giọng nói đêm đêm giễu cợt mơ hồ
tiếng em đâu bãi dâu nụ cười đuổi nhau đôi má đỏ tuổi dậy thì ngực bòng tóc bưởi
mẹ ơi!
con ra đi chừng ấy năm trời chừng ấy đêm tiếng khóc con chim xa bầy con bướm xa vườn nhãn nhà ta mắt đỏ
chao ôi!
trời đất cho con ngủ một đêm trường cửu đêm hơi ấm quê hương giêng hai mướt xanh cà đậu
mở mắt
con nhìn thấy quê hương bờ hồ xanh con cá bơi tung tăng hàng cây xanh con chim non nhịp nhịp cánh tập bay tập nhảy
con trở về bóng khói đầu mai làn khói xanh mẹ thổi cơm
đầu mùa nồi cơm nếp thơm lừng hương tao ngộ
con khóc từ cơn mơ...
H.M.T
HUỲNH MINH TÂM
Chỗ quay về
chỗ quay về
cố xứ
láng lai
Con đi quê nhà hoa rụng
chợt ngẩn ngơ có chỗ quay về
tháng giêng nắng ngát hàng cau
tháng chín mưa giăng giăng bờ cỏ
cố xứ lốt lưng lặng lặng
lách lau sông sóng vỗ mạn thuyền
hương đâu mà nồng tình đâu mà sâu
gió đâu mà bát ngát sông đâu mà rạo rực
con đi quê nhà đường cày tháng ba con dế ri ri con dế lang thang
có chỗ quay về đìu hiu miên man
cố xứ con đứng đó thôi
sao mà gần gũi sao mà xa xôi!
con đi quê nhà hoa rụng tơi bời
bèo dạt mây trôi
chợt ngẩn ngơ tơi bời hoa rụng
bèo dạt mây trôi...
H.M.T